Home » BÀI THƠ “CHUYỆN TÌNH HOA – HỒ ĐIỆP.”

BÀI THƠ “CHUYỆN TÌNH HOA – HỒ ĐIỆP.”

Bài thơ "Chuyện Tình Hoa - Hồ Điệp" của Hồ Phi lấy cảm hứng từ tình yêu giữa Hồ Điệp và một loài hoa tưởng chừng như vĩnh cửu nhưng cuối cùng cũng phải như bất kỳ sinh mạng nào khác, đầy nỗi buồn và hối tiếc. Một câu chuyện về sự tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống và ý thức về sự vô thường.

Bởi admin
83 Lượt xem
lưu mộng đào

CHUYỆN TÌNH HOA – HỒ ĐIỆP. ******************************* Ngày đó… Tự thuở nào Chàng hóa thân Hồ Điệp Có lẽ do duyên kiếp Nàng nơi ấy…: “Loài hoa”. Loài hoa mang… Ngát hương Làm đê mê Hồ Điệp Do tình càng thắm thiết Mộng hóa kiếp nhân sinh. Từ nơi ấy… ” Duyên sinh” Đây: Tình chàng ý thiếp Ái ân, sầu: “Duyên nghiệp” Nên tiếp nối chẳng dừng. Từ Xuân _ Hạ _ Thu _ Đông Trời xanh cho ấm mãi? Có đông sầu tê tái? Có: Đau khổ _ buồn vui. Tình nào: “Tình thiên thu”? Hay chỉ là bến tạm Một chiều thu ảm đạm Lá vàng rơi xác xơ. Hồ Điệp cũng bơ vơ Vì hoa đã tàn úa Đâu cõi trần nhung lụa Trong một thoáng điêu linh. Đây! Chuông chùa mới tinh… Lời kinh thời cảnh… …”Giác” Bao đời trong mê _ lạc Gọi… Chàng xoay trở về. Quay đầu… Chàng thức tỉnh: “Đời cõi mộng trần ai”. Trà Vinh, đêm 25/7/2023. Hồ Phi . * Diễn giải bài thơ: Chàng thấy được, không biết tự bao giờ, kiếp nào chàng là Hồ Điệp ở một khu rừng hay khu vườn nào đó bay đi dạo chơi, tìm mật hút nhụy hoa. Đi một lúc sau lạc vào một nơi có rất nhiều hoa, toàn là hoa đẹp, mang hương rất thơm ngát. Mà nàng là một trong những loài hoa đẹp và mang hương rất quyến rũ ấy. Làm cho Hồ Điệp đê mê, say đắm. Bị cuốn hút bởi hương và mật của nàng hoa ấy. Từ đó, do nhân duyên ấy mà Hồ Điệp và nàng hoa ấy nguyện muốn hóa “nhân sinh” cho tình yêu càng thắm thiết, khắn khít nhau hơn “Tình chàng ý thiếp”. Ái ân mang nỗi sầu tạo thành “duyên nghiệp” tiếp nối chẳng dừng. Rồi ngày qua ngày, tháng qua tháng. Từ Xuân đến Hạ. Hạ qua Thu. Thu qua Đông… Và cứ như thế. Buồn vui, đau khổ đều có đủ, đều nếm trải cho đến “thiên thu”. Nhưng rồi có một ngày Hồ Điệp bỗng nhiên nhìn thấy được từ chiếc lá vàng rơi xác xơ theo qui luật vô thường (từ mới chớm nụ mầm _ lớn xanh _ từ từ vàng úa _ héo khô _ rồi theo cơn gió rụng rơi) không còn tồn tại nữa. Ngẫm lại thân Hồ Điệp, nàng hoa đẹp ấy rồi cũng sẽ như thế. Cũng theo qui luật vô thường mà ra đi chẳng còn nữa. Cõi trần nhung lụa trong một thoáng điêu linh chẳng còn gì. Bỗng từ buổi sáng tinh mơ, xa xa nghe tiếng kinh kệ, hồi chuông làm cho Hồ Điệp chợt tỉnh thức “quay đầu” tìm lại chính cuộc đời mình. Tự hỏi: Mình là ai? Mình từ đâu đến? Và cuối cùng bỏ thân này mình sẽ đi về đâu?. Và chàng thấy được cuộc đời như giấc mộng (“đời cõi mộng trần ai”).

Những bài viết liên quan

Để lại bình luận

lưu mộng đào

@2024 – Tất cả các quyền. Thiết kế và phát triển bởi Lưu Mộng Đào